11A1 Tran Phu High School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

11A1 Tran Phu High School

A1 Trần Phú - Khóa 2008-2011
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Tâm sự blog

Go down 
Tác giảThông điệp
lennykeepitreal

lennykeepitreal


Tổng số bài gửi : 41
Join date : 16/05/2009
Age : 30
Đến từ : NEVERLAND

Tâm sự blog Empty
Bài gửiTiêu đề: Tâm sự blog   Tâm sự blog I_icon_minitimeTue Nov 03, 2009 10:05 pm

Dù không còn là thành viên của lớp nữa, nhưng tớ vẫn mong được đóng góp vài thứ: đây là những bài viết blog của mẹ tớ, hi vọng các cậu sẽ đọc.

Viết cho con gái nhân mùa thi đại học

Con thương yêu của mẹ!
Có một câu ngạn ngữ Anh về một người hạnh phúc thế này: 'Happy person is the one, who has: someone to love, something to do and some hopes'. Tạm dịch là: 'Người hạnh phúc là người có: một ai đó để yêu thương, một việc gì đó để làm và một vài niềm hy vọng’.


Mẹ đã đọc nhiều dòng tâm sự của các sĩ tử đã, đang và sắp thi đại học, đặc biệt là của những sĩ tử thi trượt đại học. Mẹ thấy nỗi buồn của sự thất bại đầu đời đối với các con thật là khó khăn để vượt qua. Mẹ thấy sự tuyệt vọng của không ít bạn trẻ khi gặp phải cú trượt chân này cùng không ít lời chỉ trích, nỗi thất vọng của người thân từng kỳ vọng vào họ. Mẹ cũng nhận thấy nghị lực, lòng quyết tâm của không ít các bạn mong muốn làm lại từ đầu.

Con gái yêu, cuộc sống của các con mới chỉ bắt đầu ở ngưỡng cửa cuộc đời. Những vấp ngã, nếu có, sẽ là bài học kinh nghiệm quý báu để các con trưởng thành hơn. Sinh con ra, mẹ luôn kỳ vọng ở con, lẽ tất nhiên đối với những người mẹ. Nhưng, con gái ạ, vào đại học không phải là tất cả. Điều quan trọng là con xác định mục đích sống của mình như thế nào và lựa chọn cách để đạt tới mục đích đó ra sao. Mẹ luôn dạy con cần phải sống có mục đích, có hoài bão, biết ước mơ và lựa chọn cách thức đúng để đạt tới mục đích, ước mơ của mình.
Con mơ ước trở thành bác sĩ, kỹ sư, nhà giáo, nhà ngoại giao... làm gì đi nữa, hãy mơ ước là một con người có ích cho xã hội và luôn quyết tâm đạt được ước mơ. Với bức thư này, mẹ muốn nói rằng mẹ luôn ở bên con để định hướng, cổ vũ và không muốn gây một chút áp lực nào cho con trong việc thi cử.
Con có thể thi đỗ, trượt đại học, không quan trọng bằng việc con biết vượt qua thất bại như thế nào, không quan trọng bằng nghị lực và lòng quyết tâm của con. Mẹ sẽ không thất vọng với những vấp ngã của con mà mẹ chỉ thất vọng khi con không vượt qua được chính bản thân mình. Hãy biết vượt lên chính mình, con ạ. Mẹ luôn trân trọng những người biết tự đứng lên sau những vấp ngã.
Con yêu, hãy cứ hy vọng, cứ biết ước mơ. Hạnh phúc thuộc về những người dám ước mơ và biết cách biến mơ ước thành sự thật. Con đã có: một người luôn yêu thương con, dù ở bất cứ đâu, dù bất cứ khi nào. Con hãy chọn những việc mình làm có ý nghĩa, bắt đầu từ những nỗ lực và nghị lực từ hành trình đầu đời của con. Như thế, con sẽ là người hạnh phúc.

Hà Nội, mùa thi đại học, những ngày tháng 7



Đ.T.T.H
Về Đầu Trang Go down
lennykeepitreal

lennykeepitreal


Tổng số bài gửi : 41
Join date : 16/05/2009
Age : 30
Đến từ : NEVERLAND

Tâm sự blog Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tâm sự blog   Tâm sự blog I_icon_minitimeTue Nov 03, 2009 10:09 pm

Mừng con đi học

Sáng nay thu về cùng với tiết trời dịu mát, không khí như trong và dễ thở hơn để cùng các con chào mừng một năm học mới.

Hôm qua, cùng con chuẩn bị sách vở, quần áo đồng phục cho ngày khai giảng, mẹ như cũng được lây sự hồi hộp, náo nức của con trong lần đầu tiên cắp sách tới trường. Con hỏi mẹ rất nhiều câu khó mà đôi khi mẹ lúng túng không biết giải thích cho con ra sao. Mẹ nhớ có câu con đã hỏi thế này: "Khai trường là gì hả mẹ?". Chà, con cứ làm như mẹ là cái "từ điển bách khoa" không bằng. Suy nghĩ một chút để sao cho con dễ hiểu, mẹ tạm giải thích thế này: "Khai trường là một buổi lễ trọng thể, trong đó có cờ, hoa, bóng bay, cả trống và ca nhạc rất vui, để các bạn học sinh chào mừng một năm học mới". Không biết có đúng "từ điển" không, nhưng mẹ thấy con gật gù không hỏi nữa, hy vọng con đã hiểu.

Cái tuổi vừa rời trường mẫu giáo, chỉ quen chơi với ngủ nghỉ, bây giờ phải bắt đầu một guồng quay mới, với nhiều nề nếp, quy định cho một người lớn, đối với con quả thật khó khăn. Nào đi phải như thế nào, đứng xếp hàng ra sao, mặc đồng phục theo quy định... rồi lại còn một cái cặp sách to đùng đeo trên đôi vai con tí. Chính mẹ cũng không hiểu nổi làm thế nào con có thể quen được tất cả như vậy. Nhưng giống các bạn khác, được tập luyện từ trong hè nữa, nên con có vẻ đã hoà nhập được với thế giới mới nhiều quy định rườm rà, rắc rối này rồi. Con sẽ lại còn phải tập viết, tập đánh vần ê a, chẳng còn thời gian đâu mà chơi nữa. Nhanh quá, nhoáng một cái, con đã 6 tuổi.

Đường phố đông đúc, nhộn nhịp cờ, hoa, bóng bay và rất, rất nhiều bạn học sinh, lớn có, nhỏ có được bố mẹ chở đi khai giảng. Ai cũng có vẻ khẩn trương, háo hức. Cái không khí của một ngày khai giảng năm học mới lan toả trên khắp con đường từ nhà đến trường của con.

Cờ đỏ sao vàng, cờ lá chuối xuất hiện rất nhiều và ở cổng trường học nào cũng đông vui nhộn nhịp với khẩu hiệu: Nhiệt liệt chào mừng năm học mới 2009 - 2010. Tiếng trống hành tiến đặc trưng của mái trường không chỉ làm các con mà cả mẹ cũng thấy rộn ràng. "Tùng... tùng, tù... lùng!". Con háo hức quá, cứ giục mẹ đi vội, làm mẹ cũng cuống cả lên. Mẹ xin mãi bác bảo vệ mới cho vào trường cùng con để được chứng kiến ngày đầu tiên con cắp sách đến trường.

Nhìn kìa, những chiếc váy xinh xinh của các bé gái, những chiếc áo trắng cắm thùng trong quần soóc xanh tím than của các bé trai, rồi phấp phới những chiếc khăn quàng đỏ của các anh chị lớp lớn, mẹ lại chợt nhớ tới buổi đầu tiên đi học của mình. Không có ai dắt tay, không có quần áo đồng phục đẹp như thế, nhưng tâm trạng mẹ (cách đây đến hơn 30 năm ấy) hồi đó cũng hồi hộp, náo nức y hệt các con bây giờ. Những bàn tay bụ bẫm, nhỏ xíu giơ lên vẫy cờ và hoa trông đáng yêu quá. Các em lớp một được các anh chị lớp lớn trong đội nghi thức đứng thành hai hàng gõ trống hành tiến chào mừng. Ôi, các con được chào đón long trọng quá!

Giọt nắng trượt trên những chiếc lá bàng rơi xuống vai áo của con lấp lánh. Con nở nụ cười thật vô tư. Con ơi, con may mắn lắm đấy! Con có biết còn bao nhiêu bạn của con trên khắp đất nước này chưa được đến trường không? Con có biết bao nhiêu bạn nhỏ như con phải đi bộ hàng cây số đường rừng, hay lội sông, lội suối để tới trường? Bao nhiêu bạn không có mẹ dắt tay tới trường? Hay bao nhiêu bạn không có đủ sách, vở, bút, mực và quần áo đồng phục để đi học? Tối nay về mẹ con mình sẽ cùng nhau sắp lại chỗ đồ chơi của con để tặng lại trường mẫu giáo nhé. Mẹ muốn nói biết bao điều với con, nhưng liệu con có hiểu không nhỉ? Hay chăm chỉ học tập con nhé, để trở thành một người con ngoan, trò giỏi và hơn tất cả là luôn mang theo một trái tim nhân hậu.

Mừng con tới trường! Mừng con bắt đầu một hành trình khám phá kho tàng tri thức nhân loại bắt đầu từ những chữ o, a. Bất giác nước mắt mẹ lăn dài, mẹ phải quay đi lau vội, chỉ sợ con nhìn thấy lại hỏi cắc cớ: Vì sao mẹ khóc? thì mẹ lại không biết giải thích với con thế nào.

Chúc mừng một năm học mới cho tất cả các con thân yêu!!!


Đ.T.T.H

Viết tặng con Q.H
Hà Nội, lễ khai giảng năm học mới 5/9/2009

Về Đầu Trang Go down
lennykeepitreal

lennykeepitreal


Tổng số bài gửi : 41
Join date : 16/05/2009
Age : 30
Đến từ : NEVERLAND

Tâm sự blog Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tâm sự blog   Tâm sự blog I_icon_minitimeTue Nov 03, 2009 10:15 pm

Phụ nữ mong ước gì?

Phụ nữ thường mong ước điều gì nhỉ? Xinh đẹp? Trẻ mãi không già? Có nhiều tiền? Gì nữa không biết...

Hôm nay, ngoài chợ, các bà bán hàng hỏi nhau xôn xao: "Này, 20/10 là ngày gì ấy nhỉ mà sao nhiều người cầm hoa thế?" Rồi lại có người trả lời: "Chẳng biết nữa, cứ bán được hàng là tốt rồi".

Than ôi! Họ cũng là những người phụ nữ đấy, nhưng mà không xa hoa đài các như những quý bà xinh đẹp đi thi hoa hậu hay gì gì hậu đi nữa, không bóng bẩy mượt mà như các cô nhân viên văn phòng để được tặng hoa và biết vì sao được tặng hoa... Thế nhưng, họ đều là phụ nữ.

Đã là phụ nữ, một nửa của thế giới, thì không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp mà thôi. Có lẽ, nên bổ sung thêm một câu nữa là: "chỉ có phụ nữ không có điều kiện làm đẹp mà thôi".

Từ những bà, những chị thôn quê, suốt ngày "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", từ những chị công nhân bận rộn trên công trường, hay những bà, những chị lam lũ bán hàng... đến những quý bà, quý cô đài các cao sang đều có nhu cầu làm đẹp, đều luôn mong muốn mình đẹp hơn. Phái đẹp là thế.

Nhưng vì sao thế nhỉ? Phụ nữ làm đẹp có phải để họ tự ngắm mình không? Không phải, là vì mong ước một thế giới ngày càng đẹp hơn đấy chứ.

Thế mà, đối với đa phần chị em, phần lo toan cuộc sống mưu sinh: gia đình, con cái, bố mẹ, người thân sao cho yên ấm mọi bề là quan trọng hơn tất cả, rồi mới đến phần làm đẹp, phần dành cho bản thân. Ngay cả phần làm đẹp này, cũng không chỉ dành cho bản thân họ. Như thế mới biết, sinh ra là phụ nữ đã đi kèm với hai chữ "hy sinh".

Có một lời bình luận khá thấm thía về sự hy sinh của người phụ nữ Việt như thế này: Ở một làng nọ, có bà tới khi chết, đăng tin buồn thì dân làng mới biết tên thật của bà ấy. Bởi vì, cả đời bà, khi còn bé thì bị cha mẹ gọi bằng tên tục như "cái Hĩm" hay "cái Tý". Lớn lên đi lấy chồng thì người ta gọi bà bằng tên của chồng. Đẻ được đứa con thì lại gọi bà bằng tên của con. Như thế, suốt đời bà đã sống nhưng có ai biết được tên thật của bà, đến khi bà qua đời thì mới được gọi một lần tên thật. Cho nên các cụ gọi đó là "tên cúng cơm". Chắc là tên để con cháu gọi bà khi thắp nhang cúng cơm bà ấy thật.

Thế đấy, người phụ nữ Việt Nam giàu đức hy sinh và sự hy sinh vô bờ bến cho gia đình, cho con cái, cho xã hội thật nhiều chuyện kể không hết. Ngay cả các sách kinh điển về kinh tế cũng luôn dành hẳn một chương viết về vai trò đặc biệt của phụ nữ trong sự tăng trưởng kinh tế-xã hội, trong đó nhấn mạnh việc tạo điều kiện cho phụ nữ phát triển chính là tiền đề của tăng trưởng và phát triển xã hội (*).
Phụ nữ có mong muốn vươn lên không? Có chứ, thậm chí là khát vọng của phụ nữ là đằng khác. Nhưng họ vướng phải rào cản gì? "Glass ceiling" - Tấm trần kính. Họ nhìn thấy những tầm cao hơn, họ vươn lên nhưng va phải tấm trần kính, thế là lại rơi xuống. Những "tấm trần kính" đó là gì? Nhiều lắm, trong đó có rào cản xã hội, những quan niệm cổ hủ từ nghìn đời về vai trò phụ nữ nơi xó bếp, khó mà xoá nhòa chỉ bằng vài câu khẩu hiệu, đã bị ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.

Thế nên, sự nghiệp giải phóng phụ nữ nhiều thập kỷ nay đều đặt mục tiêu vì sự phát triển của phụ nữ. Thế nên, bên cạnh ngày Quốc tế Phụ nữ mùng 8 tháng 3 hàng năm, phụ nữ Việt Nam lại còn có thêm ngày 20/10, kỷ niệm ngày thành lập Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam (20/10/1930) để làm ngày Phụ nữ Việt Nam nữa.

Thưa các bà, các chị bán hàng ngoài chợ, ngày 20/10 là ngày như thế đấy. Trách nhiệm và nghĩa vụ của toàn xã hội là làm cho chính những con người như thế biết về ngày phụ nữ của mình, biết về câu chuyện bên cạnh việc lo toan mưu sinh cho gia đình, con cái, họ còn có một ngày của riêng họ. Để họ biết họ quan trọng đối với xã hội như thế nào, họ quan trọng với gia đình ra sao. Để họ biết họ cũng cần quan tâm đến chính mình, để xã hội được đẹp hơn, giàu có hơn, văn minh hơn, nhân bản hơn, con người yêu thương nhau hơn...

Phụ nữ mong ước điều gì nhỉ? Họ mong ước được giải phóng thật sự. Mà đến giờ chuyện đó vẫn chưa thực sự xảy ra và họ đã và đang phấn đấu để chuyện đó sớm xảy ra.

Có phải thế không hả các bà, các mẹ, các cô, các chị, các em gái?


Vài lời tâm sự nhân ngày 20/10/2009
Đ.T.T.H.


* Cuốn Economic and Development của tác giả Todaro.
Về Đầu Trang Go down
lennykeepitreal

lennykeepitreal


Tổng số bài gửi : 41
Join date : 16/05/2009
Age : 30
Đến từ : NEVERLAND

Tâm sự blog Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tâm sự blog   Tâm sự blog I_icon_minitimeTue Nov 03, 2009 10:18 pm

Hàng xóm

Không biết tự khi nào tôi đã quen với cách xưng hô 'hàng xóm' khi gọi những người bán hàng cho tôi.

Phải nói xuất xứ của việc xưng hô này là hầu hết những người bán hàng đều ở gần nhà tôi. Lúc đi chợ, nếu không biết tên họ mà gọi "chị ơi", "anh ơi", "em ơi" hay "cô, dì, chú, bác gì đấy ơi" theo cách gọi của tiếng Việt thì quả thật rất phức tạp. Biết đâu khi gọi "chị ơi" người ta lại mắng cho như kiểu: "Cô nghĩ tôi già thế sao? Cô tưởng cô trẻ hơn tôi hay sao lại gọi chị ơi". Hoặc có thể bị mắng là: "Có chắc cô già hơn tôi không mà xưng hô em ơi"... Kiểu xưng hô theo ngôi thứ này khi không quen biết, chưa biết tuổi tác của nhau sẽ rất khó gọi và dễ bị mếch lòng. Tiếng Việt chỉ ngôi thứ nhất, ngôi thứ hai, quả thật phức tạp quá! Thế nên, tôi chọn giải pháp tốt nhất là gọi "hàng xóm ơi".

Cách xưng hô như thế từ lâu tôi đã quen và được nhiều chị, anh, em bán hàng gần nhà chấp nhận. Lâu dần, hễ đi mua sắm gì tôi đều gọi người bán hàng là "hàng xóm ơi" cho thân thiện và dễ xưng hô, kể cả những người chẳng ở gần nhà tôi tí nào.

Cách gọi này đã đem lại cho tôi không ít lợi ích.

Sáng ra, trên đường từ nhà đến cơ quan, quán phở tôi vẫn thường ăn lại lơ lửng giữa đường, vì thế tôi thường tranh thủ tạt vào ăn sáng. "Hàng xóm ơi, cho bát tái nhé". Thế là vợ chồng chủ quán phở nhanh chóng phục vụ đúng sở thích của tôi. Một bát phở bò tái nóng hổi, đập nhiều gừng và ít bánh (cái dạ dày của tôi bé lắm) ngay lập tức được phục vụ để tôi kịp đi làm. Đôi khi, phải chờ lâu vì đông khách, bà chủ quán phở lại đền bù cho tôi thêm thịt đầy tú hụ trên bát phở nóng hổi. Không phải khách quen nào cũng được ưu ái thế đâu nhé. Chỉ "hàng xóm" là được hưởng chế độ đặc biệt thế thôi.

Nhiều năm trôi qua, tôi đã quá quen thuộc với quán phở nhỏ trong ngõ T.H.Đ. này rồi. Tôi còn biết cả tên vợ, tên chồng, tên con gái, tên con trai của họ, đã biết họ có thêm con rể, có thêm cháu nội, ngoại để bế... Kết quả của những lần ngồi "buôn chuyện" về nhân tình thế thái, vài câu chuyện vu vơ xung quanh chuyện phố, chuyện dạy con... cùng vợ chồng nhà này khi quán vắng khách mà tôi cũng rảnh rỗi (ví dụ như vào ngày nghỉ).

Mấy hàng rau, hàng thịt ở chợ mà tôi vẫn thường mua, tôi cũng xưng hô theo cách đó luôn. Thế là mấy chị bán hàng cũng gọi lại tôi là "hàng xóm". Nghe đủ thân mật, dễ chịu, lịch sự mà lại không quá khách sáo. Đôi lần, lỡ thiếu tiền, mấy chị bán hàng cũng sẵn lòng cho "hàng xóm" chịu tiền luôn, mặc dù chẳng biết nhà "hàng xóm" là tôi đây ở đâu nữa.

Anh đóng sửa giày dép ở đầu chợ nhà tôi cũng vậy. Chắc anh phải hơn tôi vài tuổi (hoặc là kém tuổi, tôi cũng không chắc nữa) nhưng tôi thấy cứ xưng hô kiểu "hàng xóm ơi" quả thực được việc. Đôi khi bận, tôi cho con gái ra lấy giày, dép sửa lại, anh lại còn khuyến mại giảm giá cho tôi nữa chứ, với lời giải thích cho cháu: "Vì mẹ cháu hay sửa giày, lại là khách quen từ lâu".

Có lần, vẫn quen kiểu xưng hô ấy, tôi gọi một chị gánh mơ rừng rong đi bán khi vào mùa tháng ba hàng năm. Trong lúc chọn mua mơ, tôi "buôn" một vài chuyện theo kiểu hỏi thăm: "Hàng xóm quê đâu?", "Lấy hàng ở đâu?", "Bán có được không?"... tình cờ chị bán mơ kể chị quê ở Ba Vì. Hay quá, tôi nhận luôn là đồng hương. Quê chồng tôi mà. Không phải đích danh Ba Vì mà chỉ là cùng tỉnh Hà Tây mà thôi (nay cũng được gọi là Hà Nội rồi). Thế mà khi buột miệng gọi chị là "hàng xóm" lại thấy chị cảm động đến thế. Ôi, vừa nhận là "đồng hương" xong đã là "hàng xóm" ngay được. Chị cân cho tôi thật đầy đặn, lại còn bỏ thêm cho cân tươi nữa chứ. Chẳng đáng bao nhiêu, nhưng các cuộc mua bán đều khá dễ chịu.

Cứ thế, cách gọi "hàng xóm" khi đi mua hàng đối với tôi trở nên rất đỗi thường xuyên. Mà cũng từ đó, tôi cũng nhận được sự niềm nở, thân thiết như một người hàng xóm thật. Tục ngữ các cụ để lại đố có sai: "Bán anh em xa, mua láng giềng gần". Kể cả "hàng xóm" mà không ở kề bên cũng vẫn cần phải được đối xử tử tế. Nhiều lúc đi dạo, chẳng định mua gì tôi cũng được chị bán hoa đầu chợ, chị bán rau góc chợ mời gọi mua hàng theo kiểu "hàng xóm ơi...". Đôi khi, còn được gọi "người đẹp ơi, hôm nay ăn hộ chị nốt mớ rau"... Chẳng phải vì tôi đẹp thật đâu, mà vì họ gọi người đàn bà là tôi đấy thôi. Hay là vì mình đẹp trong con mắt những người yêu mến mình?

Cuộc sống cứ thế trôi đi. Tôi đã sống nhiều năm dễ chịu với cách xưng hô "hàng xóm" này và đã nhận được không ít các lợi ích cả về vật chất và tinh thần từ cách gọi như thế. Các bạn cứ thử soi vào gương mà xem. Nếu mình mỉm cười trong gương thì sẽ có một gương mặt mỉm cười lại với mình.

Tôi chiêm nghiệm cuộc sống diễn ra đúng như vậy.


Đ.T.T.H.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tâm sự blog Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tâm sự blog   Tâm sự blog I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Tâm sự blog
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
11A1 Tran Phu High School :: Khu vui chơi - Giải trí :: Truyện-
Chuyển đến